Thứ Bảy, 3 tháng 10, 2015

Không chỉ viết cho người ở lại



Các bạn thân mến!

Hẳn các bạn còn nhớ cảm xúc của tôi vào ngày 15-7-2014, cái ngày mà anh Đinh Đức Lập chính thức bị mất chức Tổng biên tập, buộc phải ra khỏi báo Đại Đoàn Kết. Tôi mở bàn phím máy tính và chỉ “Viết cho người ở lại”. Bởi, như trong bài tôi nói, “những gì cần viết cho anh, tôi đã viết. Giờ anh đã ngã ngựa, thiết nghĩ cũng không cần phải thêm lời, vì anh chẳng phải là người cứng cỏi lắm sao?”.  Ấy là lúc tôi muốn dành thời gian cho những người ở lại dưới mái nhà chung Đại Đoàn Kết này. Nhưng, rất tiếc là tất cả mọi người đã bỏ ngoài tai những lời miễn phí ấy.

Chiều 1-10-2015, sau khi nghe tuyên án vụ kiện của nhà báo Bùi Hữu Phước, tức Hữu Nguyên yêu cầu báo Đại Đoàn Kết huỷ quyết định kỷ luật buộc thôi việc một cách sai trái, trả lại danh dự và mọi quyền lợi hợp pháp cho mình, về đến cơ quan, Phó Tổng biên tập Nguyễn Quốc Khánh mời tôi lên phòng anh uống nước hỏi tôi về kết quả phiên toà. Trong tâm trạng bời bời, tôi nói: “Anh Hữu Nguyên đã thắng. Tôi đã chúc mừng anh ấy, nhưng không thể vui chút nào. Tại phiên toà này, bất luận ai thắng kiện, tôi cũng đều buồn. Tôi buồn vì chính anh đã không nghe tôi. Anh có nhớ, khi anh được bổ nhiệm lại chức Phó TBT, lại được MTTQ VN tin dùng là người phụ trách báo Đại Đoàn Kết, tôi đã khuyên anh như thế nào không? “Hãy ra ngay quyết định phục hồi vô điều kiện quyền lợi hợp pháp của các nhà báo Đặng Thị Kim Ngân, Hữu Nguyên, Nguyễn Mạnh Thắng - những người đã từng bị BBT (cũ), trong đó có anh, đuổi việc vô lối, vô nhân đạo”. Tôi đã khuyên anh như thế trong bài Viết cho người ở lại. Nhưng, rất tiếc là anh đã bỏ ngoài tai những lời nói miễn phí của tôi và không vượt qua được chính mình để trở thành con người không bảo thủ...".

Tôi buồn còn vì hầu hết những người khác đã cùng anh và BBT trong cơ quan gây hoạ cho các nhà báo nói trên cũng bỏ ngoài tai những lời miễn phí kia của tôi. Họ không những không “tự vấn lương tâm mà tự xử” mà còn “không thèm quan tâm đến các vụ án này, kể cả trong những cuộc giao ban cơ quan”, như chính một lãnh đạo ban nói với tôi ngay sau khi Toà tuyên xử nhà báo Đăng Thị Kim Ngân thắng kiện.

Tôi buồn vì sự “thương xót" nửa vời của nhà báo, nhà thơ, đương kim Tổng biên tập báo Đại Đoàn Kết hiện nay - anh Hồng Thanh Quang, đối với các nhà báo ấy. Anh Quang hoàn toàn có thể làm được tất cả để chúng ta có thể tránh được 3 vụ án nói trên mà vẫn có thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề, mâu thuẫn trong nội bộ cơ quan một cách tốt đẹp. Điều này, tôi biết, anh đã được một luật sư rất giỏi và tâm huyết (chứ không phải các luật sư mà anh và cơ quan thuê đâu) tư vấn. Nhưng, rất tiếc...

Tại phiên toà xử vụ kiện của chị Ngân, LS Chu Đông, người được báo Đại Đoàn Kết uỷ quyền đại diện hợp pháp cho cơ quan tại phiên toà “than” với HĐXX rằng: “Nhà báo Ngân đã nuốt lời, không chịu rút đơn kiện này sau khi được TBT Hồng Thanh Quang tiếp nhận trở lại làm việc”. Vị luật sư này còn võ đoán: “Có lẽ vì anh Quang là nhà thơ, nên anh ấy dễ tin người...”.

Láo toét! Ai đã cam kết cái gì với ai trong vụ này, thưa LS Chu Đông? Phó Tổng biên tập Nguyễn Quốc Khánh chiều 1-10-2015 khẳng định với tôi, rằng, Đã từng một cuộc họp, cuộc họp duy nhất của Ban biên tập báo Đại Đoàn Kết bàn giải quyết 3 vụ kiện này. Tại đây, sau khi sco người đề xuất yêu cầu các nhà báo nói trên phải àm cam kết rút đơn kiện cơ quan mới nhận họ lại làm việc nhưng những ý kiến này đã bị chính Tổng biên tập Hồng Thanh Quang đã gạt phắt đi rồi cơ mà. Thế thì cơ sở nào mà LS Chu Đông trách cứ các vị kia đây?

Cuối cùng, tôi cũng buồn thay, vẫn buồn thay cho anh Đinh Đức Lập vì anh cũng đã từng bỏ ngoài tai những lời khuyên miễn phí của tôi hồi ông còn đương nhiệm, một cách “thượng phong”. Tôi rất tiếc...!

Để thay lời kết thúc bài viết này, tôi xin trích dẫn lại toàn văn bài “Viết cho người ở lại” ngày ấy của tôi...


“Ngày 15-7-2014
Viết cho người ở lại

Những gì cần viết cho anh, tôi đã viết. Giờ anh đã ngã ngựa, thiết nghĩ cũng không cần phải thêm lời, vì anh chẳng phải là người cứng cỏi lắm sao? Giờ là lúc tôi cần dành thời gian cho những người ở lại dưới mái nhà Đại Đoàn Kết này.
Trước hết, chúc mừng anh Nguyễn Quốc Khánh được bổ nhiệm lại chức Phó TBT, lại được MTTQ VN tin dùng là người phụ trách báo ta. Mừng là mừng mà tôi cũng lo cho anh. Lo làm sao anh thu phục được nhân tâm mà chèo lái con thuyền đang chòng chành vượt qua cơn gió bão để cập bến giàu sang phú quý. Lo lắm! Vì vậy, tôi chỉ mong anh ngay từ phút đầu hãy làm một việc như sau:

Anh hãy ra ngay quyết định phục hồi vô điều kiện quyền lợi hợp pháp của các nhà báo Đặng Thị Kim Ngân, Hữu Nguyên, Nguyễn Mạnh Thắng - những người đã từng bị BBT (cũ) trong đó có anh đuổi việc vô lối, vô nhân đạo. Việc này quan trọng nhất nên tôi mới đưa lên hàng đầu. Mong anh hiểu và nghe tôi kẻo lại đi theo vết xe đổ của người khác.Tất cả những ai có "thành tích" liên quan đến việc "đánh" 3 nhà báo này hãy tự vấn lương tâm mà tự xử. Có hai cách tự xử: Thứ nhất xin lỗi công khai họ, ngõ hầu mong sẽ nhận được khoan hồng của họ cũng như của pháp luật. Thứ hai, hãy tự giác mà cút khỏi báo Đại Đoàn Kết đi, đừng để ai phải bẩn tay hót các vị.
Tôi yêu thương tất cả các vị, nhưng tôi không chấp nhận các bạn khi ba nhà báo kia bị đánh, khi BBT báo Đại Đoàn Kết lộng quyền và lạm quyền làm bậy quá nhiều thứ dẫn đến bị kịch hôm nay anh Lập phải ra đi, hầu như chỉ có tôi, anh Lê Tự, anh Bá Tân, Anh Hoan (Họa sĩ trình bày báo) là dám công khai quan tâm bênh vực các anh, chị này. Các vị có thể cũng bênh vực họ không công khai bằng nhiều cách khác nhau, nhưng tôi biết, hình như điều đó đã trở thành không tưởng. Tôi ghê tởm các vị nhưng cũng rất hiểu, các vị cũng chỉ là những con người, số đông bảo thủ "đấu tranh tránh đâu", hay nói như một người còn khá trẻ: "Ôi giời! Ai về thay ông ấy mà chả thế. Thà ông ấy làm tiếp có khi còn hơn"... Và vì thế, tôi thực sự THƯƠNG HẠI CÁC VỊ!

Đôi lời với ông Vũ Trọng Kim, đương kim Ủy viên Trung ương Đảng, Phó Chủ tịch thường trực Ủy ban Trung ương MTTQ VN, người đã bao nhiêu năm nay đồng lõa, bao che cho anh Lập. Tôi cũng ghê tởm ông, ông Kim ạ. Trong đời tôi chưa bao giờ gặp một người khốn nạn, bẩn thỉu và trơ trẽn như ông. Tôi nghĩ, ông cũng nên từ chức đi, càng sớm càng tốt, đừng để các nhà báo từng vì ông mất nghiệp tiếp tục ra tay "đánh" ông nữa. Ông nhé!"

 Trần Ngọc Kha
Top of Form

Bottom of Form


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét