Lại nhớ tiếng giọt ranh của mẹ.
Nhớ tiếng tong tong nước mưa giột xuống tứ tung khiến mẹ phải hứng bằng đủ mọi thứ xong, chậu. Vậy mà cứ mỗi khi mưa là nhà vẫn lênh láng nước.
Nhớ cả những ngày nắng, nhìn thấy được cả trời từ chiếc giường của mẹ, thấy những tia nắng xiên khoai dọi qua chỗ thủng ấy của mái nhà, di chuyển khắp nơi trong chuỗi ngày đằng đẵng.
Nhớ tiếng ễnh ương trong cái ao đầy ắp nước vườn nhà nao lòng mỗi khi vắng mẹ.
Mưa!
Hàng rào ký ước cứ thế tuôn rơi, bao bọc thân tôi chốc lát mát mẻ làm sao, cũng buồn làm sao...
Hàng rào ký ước cứ thế tuôn rơi, bao bọc thân tôi chốc lát mát mẻ làm sao, cũng buồn làm sao...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét