Thứ Sáu, 2 tháng 10, 2015

Thở dài...

"Con đường chiều không có lá me bay/Nên ngọn gió chẳng có gì để gió...". 

Hình như mình đã đọc cho em nghe mấy câu thơ này trên con đường đất đá răm, giống con đường dẫn đến nhà em, có ai đó ví đi êm như rải thảm. 

Con đường này cũng tộc ngộc những cây xà cừ, giống đường đến nhà em mà ai từng ghép vần thành vườn hoa muôn sắc. Hình như... 

Sao anh chẳng nhớ chính xác cái gì nữa. 

Cứ mang máng như là em chưa bao giờ thôi cười với anh, chưa bao giờ thôi đáp lại cái nhìn của anh và chưa bao giờ từ chối khúc quanh nào có anh. 

Mà cái mùa thu ấy sao nó dài đến vậy? 

Không thể ví nó dài như cái nhìn của em chơi vơi khuất dần sau cách cửa. 

Càng không thể ví nó dài như ngọn gió vô tình thổi ngược lại phía em, từ miền ký ức. 

Chỉ có thể ví nó như cái trở mình của thời trai trẻ, cái thở dài của thời hoa niên...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét